Chương 14

Ánh Trăng Rơi Vào Bể Tình

7.970 chữ

15-12-2022

Nói xong, Thẩm Niên nhìn thoáng thấy bóng người ở cửa, mỉm cười hối lỗi, cũng không chú ý đến nét mặt xanh mét của Đường Thừa Tuyên.

Đường Trí cũng rất xấu hổ, nhưng cậu ta thật sự rất khâm phục chú hai của mình, anh vậy mà có thể bình tĩnh lạnh lùng như vậy, giống như nghe thấy mọi thứ rồi cởi áo khoác bước đi vào.

“Chào buổi tối.” Cháu trai đáng thương cười mỉa chào hỏi.

“Ừ.”

Đường Thừa Tuyên lạnh nhạt, anh luôn có thể khiến cho người ta liên tưởng đến ánh trăng sạch sẽ trên bầu trời.

Hừ. Đường Trí bĩu môi.

Đường Thừa Tuyên đi lên tầng, chậm rãi tháo cà vạt. Anh bật máy tính bắt đầu làm việc, lông mi ở dưới ánh đèn tạo ra một bóng mờ, ánh mắt vô cùng nghiêm túc.

Kim đồng hồ qua một giờ sáng, anh đột nhiên nhớ tới câu nói kia của Thẩm Niên.

Đường Thừa Tuyên cẩn thận nghĩ lại một chút, hình như là có chút mất khống chế. Bởi vì bất mãn với hành động của Thẩm Niên, hơn nữa lại không khống chế được bản thân, lúc đó anh tức giận lại rất khó chịu, cho nên không để ý cảm nhận của cô như thế nào.

Anh mở máy tính ra tìm kiếm một chút về vấn đề liên quan, bấm vào một trang “bạn trai làm chuyện đó không giỏi là trải nghiệm gì”.

“Cảm ơn đã mời. Cấp trên ngày trước của tôi, 30 tuổi, nam thần, là kiểu chỉ có thể nhìn từ xa, không thể khinh nhờn. Tất cả phụ nữ trong văn phòng đều thích anh ta, bao gồm cả tôi. Đẹp trai lại cấm dục, thế thì ai có thể cầm lòng được. Nhưng mà đêm hôm đó sau khi làm chuyện đó với anh ta, tôi không bao giờ muốn gặp lại anh ta nữa. [ Cười ] “

“Tôi thà rằng tự an ủi.”

“Lại nói, ngày hôm sau anh ta tới tìm, tôi cũng không muốn mở cửa, từ đó về sau liên lạc ít dần.a”

“Trước kia tôi theo đuổi anh ta, sau đó ngay cả mặt của anh ta tôi cũng không muốn nhìn thấy, sếp tổng bảo tôi đi công tác cùng anh ta, tôi sợ tới mức từ chức luôn.”

Đường Thừa Tuyên: “…”

Hóa ra nghiêm trọng như vậy, Đường Thừa Tuyên muộn màng nhận ra, chẳng lẽ Thẩm Niên rời khỏi anh là vì…

Vì vậy Đường tiên sinh mất ngủ.

Mà ở cách đó một hành lang, Thẩm Niên ngủ rất ngon, hôm sau tỉnh dậy, cô nghĩ đến lời của Đường Thừa Tuyên thì không nhịn được mà cong khóe môi khẽ, mặc quần áo nghiêm chỉnh rồi xuống tầng.

Nhưng mà dáng người của Thẩm Niên quá đẹp, tùy tiện mặc gì cũng đều gợi cảm động lòng người.

Đường Trí ngồi ở phía đối diện cô, không nói lời nào. Hôm nay cậu ta rất kỳ lạ, mặc một bộ tây trang đứng đắn, đầu tóc chải chuốt.

Đẹp thì đẹp, chỉ là khiến người ta có cảm giác không phù hợp.

Đường Trí là kiểu tràn đầy sức sống thanh xuân, làm cho người ta vừa nhìn thấy liền nhớ tới những ngọn cây lục đằng xanh tươi mạnh mẽ sinh trưởng vào mùa xuân, mặc dù ngày thường cậu ta có chút trẻ con nhưng như vậy cũng rất có sức hấp dẫn.

Nhưng mà bây giờ cậu ta bắt đầu đóng vai người từng trải, có chút chẳng ra làm sao cả.

Thẩm Niên có chút không quen, vươn bàn tay thon dài: “Đưa sữa đây.”

Đường Trí đưa sang, vậy mà cũng không nói chuyện, trên mặt cưỡng ép biểu cảm cao lãnh. Nếu đổi lại là ngày thường có lẽ ánh mắt của cậu ta đã phát sáng từ lâu, sau đó tiến lại gần nói: “Thẩm Niên, Thẩm Niên, có phải anh rất tốt không.”

Thẩm Niên: “…” Luôn cảm thấy cháu trai ấu trĩ hôm nay không bình thường.

Đường Thừa Tuyên mặc tây trang chỉnh tề, ngồi xuống bàn ăn dùng bữa sáng. Có lẽ là vì anh trưởng thành trong hoàn cảnh quá tàn khốc, cả người rất khép kín. Loại khép kín lạnh lùng này là từ bên trong tỏa ra ngoài, nếu muốn miêu tả, giống như mưa phùn liên miên không ngớt.

Mà Đường Trí ở bên cạnh giả vờ giống như anh, thậm chí biểu cảm còn cố để giống như đúc, nhưng không biết tại sao nhìn kiểu gì cũng thấy rất buồn cười.

Thẩm Niên cúi đầu, không sao nhịn được cười, cô cố ý đùa giỡn Đường Trí: “Hôm nay cậu đưa tôi đi làm nhé.”

“Thật…” Chữ “sao” phía sau còn chưa kịp thốt ra, đột nhiên cậu ta kiềm chế nét mặt, lạnh lùng nói: “Ừ.”

“…” Trong lòng Thẩm Niên đang cười đến sắp điên rồi, chắc chắn Đường Trí không biết dáng vẻ kia của mình rất ngạo kiều (*), không hề cao lãnh chút nào.

(*) Ngạo kiều: Bên ngoài lạnh lùng, bên trong ấm áp, nhút nhát, kiêu ngạo.

Đường Thừa Tuyên liếc nhìn Thẩm Niên, hé môi không nói chuyện.

Đường Trí hào hứng lái xe tới, Thẩm Niên ngồi ở ghế sau, cô đang kéo cánh cửa, chưa kịp đóng lại đã bị một bàn tay chặn lại.

Đường Thừa Tuyên ngồi ở bên cạnh cô, lạnh nhạt nhìn Đường Trí: “Lái đi.”

Đường Trí: “…”

Cậu ta nhìn qua gương chiếu hậu nhìn về phía chú hai, anh đang ngồi ngay ngắn, cả người toát lên vẻ kiêu ngạo cao quý, mà mình ở phía trước lái xe, đột nhiên trở nên giống như tài xế!

Cốc! Đường Trí không vui: “Chú hai, không phải chính chú cũng có xe sao?”

Cậu ta hoàn toàn quên mình đang đóng vai tổng tài bá đạo.

Thẩm Niên nghe xong cũng nhướng mày nhìn anh.

Đường Thừa Tuyên híp mắt: “Có ý kiến thì lăn ra khỏi nhà chú.”

Đường Trí không dám tiếp tục nói nữa, chỉ có thể đáng thương sụt sùi mà làm tài xế, cậu ta vừa lái xe vừa nói chuyện với Thẩm Niên: “Thẩm Niên, em có phát hiện ra hôm nay anh có chỗ nào không giống với…”

Ánh mắt của Thẩm Niên dừng ở trên cổ tay áo màu xanh ngọc của Đường Thừa Tuyên, nhịn cười: “Không phát hiện ra.”

Đường Trí nản lòng: “Chẳng lẽ em không cảm thấy anh như vậy rất đẹp trai sao? Không phải em rất thích kiểu này à?”

Đầu ngón tay của Thẩm Niên bò lên trên đùi Đường Thừa Tuyên, đầu ngón tay hồng nhạt vẽ một trái tim: “Ừm, thích.”

Yết hầu Đường Thừa Tuyệt khẽ chuyển động, dáng vẻ giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, trong lòng lại nổi lên một trận sóng to gió lớn.

Chỉ thương Đường Trí không biết gì, vô cùng vui vẻ: “Thật sao? Vậy từ nay về sau mỗi ngày anh đều như vậy.”

Thẩm Niên nhíu mày, không nói gì.

Đường Trí hưng phấn đến nỗi lái xe cũng không ổn định, cậu ta nghe thấy chú hai phía sau lạnh lùng nói: “Cháu lái máy bay à? Dẫm chân ga mạnh thế làm gì?”

Đường Thừa Tuyên nhíu mày: “Nhả lỏng ra, rẽ phải.”

Đường Trí: “…” Chú ấy thật sự coi cậu ta giống như tài xế mà sai bảo sao?

Thẩm Niên chơi đủ rồi, vừa định  rút tay về, một bàn tay ấm áp đột nhiên đặt lên trên mu bàn tay của cô, đè tay cô ở trên đùi mình.

Thẩm Niên nghiêng đầu, chỉ thấy dáng vẻ của Đường Thừa Tuyên vẫn lạnh nhatjm tựa như không hề làm gì cả. Nhưng lòng bàn tay của người đàn ông như có một ngọn lửa, ngọn lửa chậm rãi chạy dọc theo mạch máu đốt cháy lồng ngực anh, khiến cả người anh đều nóng lên.

Đường Thừa Tuyên cảm thấy như có thứ gì đó lấp đầy lồng ngực, ngay cả hô hấp cũng rối loạn, anh không dám đè mạnh tay cô, sợ dọa cô chạy mất, lại rất muốn dùng sức kéo vào trong lòng bàn tay.

Bầu không khí trong xe dần dần ái muội, chỉ có Đường Trí vẫn hồn nhiên không hề biết gì.

Thẩm Niên xuống xe, trái tim vẫn đập thình thịch. Cô tựa như một dân cờ bạc, hưng phấn đến đỏ mắt, không màng tất cả của cải để theo đuổi một kết quả.

Gần đây văn phòng tương đối yên bình, có lẽ là được thấy chuyện sẽ xảy ra nếu Thẩm Niên giận ai đó, các kế hoạch được đưa lên cũng tốt hơn nhiều so với bình thường.

Một cuộc hợp tác đang được xử lý gần đây nhất đã hoàn thành thuận lợi, cuối cùng Thẩm Niên cũng không cần tăng ca nữa, cô không báo cho Đường Trí mà trở về biệt thự Chiết Nguyệt trước.

Lúc Đường Thừa Tuyên quay về phòng ngủ thì nhìn thấy cô gái toàn thân mồ hôi đầm đìa, có lẽ vừa mới từ trong phòng gym đi ea. Làn da cô trắng nõn, cơ bụng 11 và rãng ngực hiện ra ở trước mặt Đường Thừa Tuyên, người đàn ông không được tự nhiên mà nghiêng người đẩy cửa đi vào.

Thẩm Niên cong đôi môi đỏ mọng lên, bắt đầu nghiêm túc cân nhắc xem lần sau có nên tập squat ở trước mặt Đường Thừa Tuyên hay không, dáng vẻ nghiêm chỉnh kia của anh thật đúng là làm cho người ta không nhịn được mà muốn tìm cách quyến rũ anh.

Cô vào phòng tắm tắm rửa, vừa cầm khăn lông lau tóc vừa ra ngoài, chợt nghe thông báo điện thoại vang lên.

Cháu trai khóc thuê: “Anh muốn tố cáo.”

Cháu trai khóc thuê: “Vừa nãy chú hai đang xem phim người lớn không lành mạnh.”

Cháu trai khóc thuê: “Chú ấy căn bản không hề đơn thuần như vẻ bề ngoài.”

Cháu trai khóc thuê: “Lúc anh đi vào không cẩn thận nhìn thoáng qua rồi, bây giờ anh cảm thấy anh thật bẩn hu hu hu.”

Thẩm Niên: “…”

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!